Một chiều trống không ngồi nhớ lại ngày xưa, thấy đường làng, lũy tre, dòng sông, con đò, bóng dừa... mờ mờ như nhìn qua lớp kính nhòe hơi nước. Vậy mà khi nghĩ đến các món ăn thời bé dại, cái bánh ram chợt hiện về, rỡ ràng trong trí nhớ.
Quán bánh ram của bà Sáu chỉ là cái chòi lợp lá dừa cạnh gốc bàng xù xì dựng ngay lối vào cổng chợ. Một chảo dầu lúc nào cũng sôi lăn tăn. Những cái bánh ram trắng ngần bột nếp, lấm tấm những hạt mè, bên trong là nhân đỗ đen ngào với đường được bà Sáu lần lượt thả vào chảo. Mình, con Thắm và mấy đứa nữa, cùng học lớp hai, thường đứng ngây người ngó những cái bánh tròn trịa, từ trắng muốt dần ngả màu vàng ươm.
Nhìn chảo bánh ram đứa nào cũng thèm. Trẻ con hồi đó làm gì có tiền ăn vặt, chỉ nhìn cho no mắt rồi về. Khổ nỗi, con mắt bắt cái bụng cứ sôi lên. Cái bánh ram thi thoảng đi về trong giấc ngủ. Mình có lần chiêm bao thấy bánh ram “vây quanh”, ăn chưa hết cái này đã xẹt ra cái khác. Miệng chóp chép... đàng hoàng. Chị Hai lay dậy, nói em nhai “gió” coi chừng giập môi à nghen. Mình tỉnh cơn mơ, tiếc ngơ tiếc ngẩn.
Nhớ một bữa trưa chủ nhật, mình xúi con Thắm đổi vở cũ cho bà Sáu để lấy bánh. Con Thắm nói vở mày gần hết, đổi đi, vở tao còn nhiều giấy lắm. Mình thì thầm vào tai con Thắm. Hai đứa lẻn ra trường làng hí hoáy viết hàng chục câu ca dao; vẽ trâu bò, con nào con nấy bụng chang bang. Thế là vở hết. Hai đứa chạy ù ra “nộp quyển” cho bà Sáu.
Mình với con Thắm mỗi đứa ôm hai cái bánh ước mơ, hí hửng quay lại trường, cảm thấy sự đời không có gì quan trọng bằng bánh ram. Tụi mình ngồi thụp giữa hai dãy bàn học trò mở cuộc “liên hoan”.
Bánh ram hấp dẫn ngay từ... vòng ngoài. Vỏ bánh vàng sậm, giòn, thơm, béo ngậy. Hạt mè nhỏ xíu mà cũng len lén dậy mùi hương. Nhân bánh lộ ra, đen nhánh, mềm mại chứa cả một trời ngọt lịm. Lần đầu tiên mình thấy con Thắm ăn “đẹp”. Nó cắn từng góc bánh tí xíu rất hợp lý và nhẹ nhàng, chầm chậm nhai nhỏ nhẻ. Lưỡi nó hồng hồng tém cái môi đỏ thắm sạch trơn. Còn mình, nó nói mày ăn ẩu quá, nhai lùa thùa để nhân bánh rớt tùm lum, hột mè dính đầy môi, xấu ơi là xấu.
Vừa rồi Thắm từ Sài Gòn về thăm quê. Ngồi cà phê với Thắm bây giờ, mình chợt nhớ con Thắm hồi nhỏ. Mình hỏi có nhớ vụ đổi vở lấy bánh không? Thắm cười, nói quên sao được mà quên. Mình nghe trong tiếng cười của Thắm có cái ngòn ngọt giòn giòn của cái bánh ram ngày ấy.
Trần Cao Duyên
Nguồn thanhnien.com.vn