Từ lâu, Hóc Mó là điểm cắm trại tuyệt vời cho học sinh vào dịp nghỉ hè, là nơi thăm thú, thư giãn cuối tuần của nhiều gia đình ở thị trấn Đức Phổ, thành phố Quảng Ngãi và Bình Định. Nhưng “thường trực” nhất vẫn là những nhóm bạn, những đôi bạn trong độ tuổi trăng tròn. Họ rong chơi giữa chiều hè gió nồm lồng lộng trong bóng rợp của rừng dương bạt ngàn tít tắp.
Có thể nói rừng dương nơi đây vẫn còn giữ được nét nguyên sơ. Từng lớp lá rụng đầy quanh những gốc dương. Lá mùa sau khẽ khàng rơi lên lá mùa trước như thời gian ấp ủ thời gian. Trong tán lá thì thầm gió xa khơi, nghe thiết tha nhịp điệu biển xanh. Chợt nghĩ, với vùng biển Hóc Mó tươi vàng nắng hạ này, có lẽ những cặp tình nhân chẳng phải nói chi nhiều bởi không gian nơi đây dường như được thiết kế bằng chất liệu của tình yêu.
Biển vàng đêm Hóc Mó
Chủ nhật vừa rồi, nhóm bạn thời đại học từ thành phố Quảng Ngãi đến Hóc Mó hạ trại. Một thằng gọi cho mình nói: "Tụi tao về Sa Huỳnh thăm mày nhưng đang “lún” ở Hóc Mó. Mày có đến đây cho tụi tao thăm không thì nói dứt khoát một lời".
Trời, tụi nó từ xa tới còn hết mình với Hóc Mó cỡ đó, mình dân “sở tại”, không lẽ… Mình xỏ áo đi nhưng trong lòng hơi nghi ngại. Chiều tàn rồi, bọn nó gần về rồi, tí tởn gọi mình làm gì không biết. Tới nơi mới ngã ngửa. Tụi nó lều bạt bài bản, “hùng hồn” tuyên bố đêm không ngủ với Hóc Mó để chơi giữa mùa trăng.
Nói thật, nếu không có đám bạn chơi… bạt mạng kiểu này, mình không hề biết trăng trên biển Hóc Mó đẹp nhường kia. Ánh chiều còn vương vất, trăng đã nhú lên rồi. Mấy sợi mây mỏng tang vắt qua mặt trăng tan nhanh trong khoảnh khắc.
Trăng rắc phấn vàng trên biển đêm Hóc Mó. Trăng xôn xao hơn, dào dạt hơn vì chẳng có ánh điện nào quanh đây. Trăng vàng thắm. Cát vàng mơ. Trăng trên ghềnh trở nên huyền mị hơn bởi hàng trăm tảng đá kỳ hình dị dạng đổ bóng bên nhau. Trăng lung linh hơn bởi hàng triệu triệu lá dương óng ánh chải vào không gian nhè nhẹ gió. Một cặp thuyền nhỏ đỗ bên gành như hai chiếc lá sóng đôi giàn giụa ánh trăng.
Không gian bàng bạc trăng Hóc Mó đã khơi thơ và gợi nhạc. Anh bạn ở tỉnh đoàn Quảng Ngãi khẽ đọc: “Em đừng nói yêu trăng và yêu biển. Khi lòng mình chưa có sóng bên trong”. Cô phóng viên phòng văn nghệ đài tỉnh bất chợt thả từng tiếng ghi ta:
"Nếu Tổ quốc hôm nay nhìn từ biển
Mẹ Âu Cơ hẳn không thể yên lòng
Sóng lớp lớp đè lên thềm lục địa
Trong hồn người có ngọn sóng nào không?"
Không ai bảo ai, chúng tôi đồng ca. Biển ngoài kia ầm ào đồng vọng. Đêm vơi. Trăng cũng tàn. Nhưng cảm xúc dịu êm và dữ dội, bất chợt và sâu lắng từ đêm trăng giữa biển trời Hóc Mó cứ âm thầm lan tỏa mãi.
Phượt ký của Trần Cao Duyên