Cây sầu đông trước nhà nhú vô số mầm xanh. Sắp đụng đầu với tết, không dưng mình lại thấy nhớ những mùa xuân của miền tuổi thơ đã xa lắc xa lơ.
Minh họa: Tuấn Anh
Khi những vạt hoa cải, hoa vạn thọ hé nụ vàng tươi là xóm làng ngập tràn không khí tết. Nhà nào cũng bê bộ lư đồng trên bàn thờ ra trước thềm chà cho sáng bóng. Anh mình giao cho cái tán đèn, bộ phận dễ chà nhất nhưng mình loay hoay mãi vẫn không sáng bao nhiêu. Mà sáng gì nổi khi mình cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn ra đường.
Chú Bảy cuối xóm là người chặt tre dựng nêu sớm nhất. Bọn trẻ ngửa cổ lên nhìn cây nêu còn nguyên chùm lá ngọn tươi xanh. Trên đó treo lủng lẳng cái giỏ nhỏ đựng trầu cau, một mũi tên nhọn bằng thiếc sơn màu đỏ chói, một lá phướn ngũ sắc và một chùm thanh tre khô. Chú nói giỏ trầu là để ông bà bay về ăn trong mấy ngày tết. Lá phướn phất phơ cho đẹp. Mấy thanh tre gặp gió khua lốc cốc cho vui. Nhưng “ác chiến” nhất là mũi tên trừ tà. Đêm giao thừa tối như mực nhưng con ma nào mon men vô nhà là bị mũi tên phát hiện, đâm chết liền. Chiều ba mươi, cùng với anh chị, mình gắn thiệp xuân lên chậu bông vạn thọ, nghe lòng rạo rực vô cùng. Nhìn bàn thờ đầy ắp bánh trái hoa quả, đèn nến lung linh, mình hỏi má chừng nào ông bà về. Má nói đúng giao thừa ông bà mới về. Má dựng sẵn hai cây mía bên bàn thờ để ông bà làm gậy đi cho vững.
Thấy mình cứ đem cái áo mới ra ngắm nghía, chị nói coi chừng nhàu đó. Rồi chị xếp lại, lót dưới gối, nói để sáng mùng một mặc cho phẳng. Mình nằm gối đầu lên áo mà cứ sợ... áo mất. Vẫn nghe mùi áo mới thoảng thơm nhưng cứ lâu lâu lại lòn tay dưới gối coi áo có còn không.
Mấy ngày tết không hết niềm vui, lũ nhóc xóm mình lại thêm rộn ràng với loại giấy bóng đỏ xanh vàng tím. Những tờ giấy trong như kính này vốn dùng để gói bánh. Bánh ăn rồi, giấy trở thành đồ chơi. Thật mê ly khi áp tờ giấy vàng lên mắt, thấy nắng giữa trưa thành nắng xế chiều, thấy áo chị đang trắng bỗng vàng hoe. Đổi qua tờ giấy đỏ, thấy ba và mấy ông khách mặt ửng đỏ vì rượu xuân giờ càng thêm đỏ. Rồi tờ tím nhuộm tím chậu bông thọ. Tờ xanh làm con bướm vàng trên luống cúc cũng xanh luôn. Giấy bóng như có phép tiên, biến cái tết xóm mình mơ màng màu cổ tích.
Giờ làng mình ăn tết trong trù phú và náo nhiệt. Đường làng bê tông, xe máy ồn ã; karaoke gia đình inh ỏi; nhà cách nhà không là bờ giậu hiền hòa mà là lưới sắt, tường xây; mùng một tết trẻ con ngồi đầy trong tiệm net.
“Ăn tết” với ngày xưa, mình nghe trong hoài niệm hửng lên những khoảnh khắc êm đềm và bình yên đến lạ.
Trần Cao Duyên