Chạnh nỗi Bình Dương
Ngày em lên xe
Sông Trà lắng sóng
Dường như sông sợ chao lòng người đi
Mẹ vẫn giữ giùm em thời thiếu nữ
Chiếc áo trắng ngày xưa
Vết mực tím nhu mì
Quảng Ngãi mùa này bất chợt những cơn mưa
Những cơn mưa miền Trung dai dẳng
Như nỗi nhớ em – Bình Dương xa ngút mắt
Vời vợi quê chồng thăm thẳm cánh cò bay
Bóng mẹ già bên bậu cửa lắt lay
Xào xạc hoàng hôn
Ngõ vắng ai về rơi đầy chiều lá trúc
Chị hái một cành hồng thầm mong em hạnh phúc
Nhìn mây trắng cuối trời
Nghe chạnh nỗi Bình Dương…
24/3/2002 - Trần Cao Duyên